Menu
Running with Lien

Ký sự VMM 2019: Lăn lộn 21km với 5h3′, đã biết mùi VMM

“Không đi thì thôi, đã đi VMM dù cự ly nào cũng phải chạy hết sức cho đáng cái công sức vượt đường sá xa xôi tới đây”. Lời chị trước race dặn đi dặn lại như rứa.

Vậy là trong suốt race cái câu nói của chị cứ văng vẳng bên tai nên vào race là cô em co giò chạy luôn không dám dừng lại phút nào để chụp hùynh, dù chạy chậm nhưng phải… mệt, chạy cho đủ tiền của BTC 🤣🤣. Thực tế có ngồi lại nghỉ 2 lần khá lâu vì mệch tóa hoa cả mắt (moving time là 4h44).

Biết sức mình yếu lại hay nhởn nhơ hái hoa bắt bướm, kiểu gì cũng tụt lại đằng sau. Thôi thì cất cái điện thoại vào trong vest nước để chạy cho mau về đích để “chấm dứt cái sự đau khổ này” sớm đi thôi. Thế là không có tấm hình nào tự sướng cả, nhưng thấy BTC có bắn vài tấm. Chắc sẽ có thôi 😀
Chưa chạy trail ở cự ly 21 và cũng chưa biết địa hình VMM 2019 nên chưa biết đặt target như nào. Vô web BTC thấy bẩu: khi cậu đi road bao nhiêu thời gian thì đi trail này sẽ nhân đôi bấy nhiêu. Ừa để xem thử! (Lẩm nhẩm trong đầu).

Đi xong rồi mới biết VMM 2019 có route chạy và địa hình “khoai” như vậy. Trước đã chạy ở Đà Lạt cự ly 42km năm 2018 nhưng cảm nhận của mình là ở VMM 21km còn khoai hơn cả DLUT 42 năm đó. Route chạy của 21km và 42, 70, 100 đều có những đoạn dốc lên cao vời vợi, những đoạn đổ dốc xuống với con đường bê tông mấy km thăm thẳm. Vâng, đặc sản ngán nhất của VMM 2019 là đổ dốc đường bê tông.

Runner cự ly 21km chạy qua CP6 và CP7 luôn nên cũng ăn đủ 2 cái núi mà các cự ly trên kia đang la oai oái.

Bản thân mình chạy từ khi xuất phát tới khi đến CP6 là mất 1 tiếng 46 phút. Tổng cộng đoạn này 7km, tức là chạy từ đầu rồi leo lên đỉnh cái núi cao nhất (km số 5) của cự ly này và đổ dốc. Nhưng đối với mình thì mình sợ nhất là đoạn tầm 3km leo núi Bạc vì núi này không phải cao nhất nhưng sao lại cứ… dài mãi mãi 😂

Race này cũng hay, có người mạnh up hill, có người mạnh down hill, rượt đuổi nhau nhấp nhô vui vui là. Mình thì up hill tốt còn down hill thì dở ơi dở, nhát chết, lại sợ tuột chân ngã dập răng nên đi xuống rất cẩn thận trong trạng thái mím môi thật chặt 😂

(Nghe nói mấy anh chị chạy 70 với 100 nhảy đá với đổ dốc ghê lắm).

Trong đoạn leo núi bạc mình có mua 1 cây gậy 20k từ các em nhỏ trong bản, đến đoạn down hill cuối cùng thì vứt gậy luôn cho nhẹ. Thấy cái bảng còn 2km, có bao nhiêu nước trong vest đổ bớt cho nhẹ, còn giữ lại xíu xiu.

Buồn cười nhất là đoạn về đích còn cỡ 500m thì kiểu như đang buồn ngủ mà tỉnh giấc. Mặt mũi lúc này auto tươi tỉnh, ráng diễn sâu nhấc chân chạy như bay về đích, cầm lá cờ của #Newborn rạng rỡ có cô Anna đứng đón.

Lần này mình về sớm, tắm rửa sạch sẽ thơm tho trước rồi mới ra finish line đón mọi người cho đến nửa đêm. Chờ mọi người mà lòng nóng như lửa đốt. Lần lượt từng người cự ly 42, 70, 100 về đích. Đặc biệt cự ly 70 và 100, thấy mọi người về mình vui ghê luôn. Vì đêm tối như này lọ mọ trong rừng rất nguy hiểm, đặc biệt là khi cơ thể và tâm trí đã không còn minh mẫn, nhỡ mà đặt chân nhầm lên một vệ đá không chắc chắn. Bởi ngay bên đường một bên là núi, một bên là vực.

Mình vui mừng sung sướng khi thấy chị Diệu Linh U60 đã về đích cự ly 42km với thành tích 10h22′. Anh Đạt Quan về đích cự ly 42km với thành tích đâu đó hơn 9 tiếng. Mình biết chị Linh và anh Đạt Quan khi theo học lớp học chạy bộ bên Magic Stride Running Institute.

Đứng nói chuyện với anh, anh Quan bảo: “Anh nghĩ cái này không phải là marathon”.Mình cười:” Dạ, em cũng thấy vậy, nó không phải là marathon mà là một cái challenge”.

Hai anh em gật gù tiếp: đúng rồi, nó challenge cho mình biết giới hạn của mình đến đâu. Nó cũng là cách để giúp mình “học” được kỹ năng sinh tồn.

Chụp hình cho anh Đạt Quan ở cái bảng hiệu huyền thoại của VMM

Đứng đợi tiếp thì thấy kìa anh Cả, anh Jason Phạm, anh Bạch Kỳ cự ly 100km. Kìa anh Tuân cự ly 70km, chị Thoa 70km… đã về.

Ủa rồi thì Đạt! Mình đang đi thì va phải Đạt đang cầm 2 cây gậy đi rất ngông nghênh. Mình nói chuyện 1 lát với Đạt mới nhận ra trên cổ Đạt đang đeo cái medal 70km. Và trời ơi Đạt có mặt ở đây giờ này nghĩa là đã finish với thời gian 15h30′. Không tin vào mắt mình nên mình mất 10 phút chỉ để hỏi đi hỏi lại Đạt câu đó.

Mình: ủa, thiệt hả?

Đ: Thiệt.

1 phút sau:

(Mình) ủa thiệt hả?

Đ: Thiệt.

Mình: Thiệt thiệt luôn hả?

Đ cười cười: Thiệt chứ sao trời, hông lẽ DNF mà giờ ở đây.

Thật sự bất ngờ nhất của VMM năm nay chính là Đạt vì Đạt mới chạy 21km trail hồi DLUT 2019 và hoàn thành 42km road đầu tiên ở DNIM 2019. Gần đây cày Uprace nên ngày nào Đạt cũng chạy. Ngồi với Đạt thấy “nhức cả đầu” (kidding) vì lúc nào cũng lẩm nhẩm tính pace, tính lượng gel… để phân phối cho phù hợp. Mình bảo: chạy ít thôi, đừng chạy nhiều quá mà chấn thương lâu dài nhen hông. Đạt bảo: hông, Đạt chạy (Đạt tính) kỹ lắm.

Chụp hình với Đạt trong ngày đi lấy Race kit

Tiếp tục chờ đến hơn 10h30 tối thì cuối cùng 2 người chị mình đi cự ly 70 đã về đích.

Tấm hình buồn cười nhất race. Tấm hình này được bác Al cho mình xem khi ăn sáng ở khách sạn. Chuyện là David cứ 5 phút thì Selfie 1 lần gửi lên group. Lúc này chắc đâu tầm 6:30 am. 3 người đi cự ly 70km, chưa biết được bao xa mà David vẫn còn sức hát hò nhảy múa trong khi 2 bà chị của mình thì…:))))

Thực sự rất ngưỡng mộ những ai đã tham gia các cự ly 42, 70, 100 ngày hôm qua.

Mà cũng có một chuyện vui thú lắm. Trong lúc đang chạy cậu sẽ thấy bao sự lãng mạn hay những mĩ từ về việc chạy trail bỗng dưng… biến mất, nhường chỗ cho việc “chửi thề”. Cái gì mà “Born to Run”? Cái gì mà “Sinh ra để chạy”? Láo, láo hết 🙂

Với cự ly 21km, các bạn sẽ chửi đời, chửi trời, chửi mình. Runner đi với cự ly 42km cũng tương tự với câu hỏi rằng – thì – là: tại sao mình lại nghĩ ra việc đăng ký cái vụ hành xác này. Đối với những ai đi cự ly 70km, 100km thì… thực tế hơn. Họ không còn chửi trời, chửi đời mà quay qua chửi BTC, đặc biệt là David – người tổ chức ra cái race VMM khó nhằn này 😀

Ấy thế mà cũng hay lắm. Sau ngày race, chỉ sau 1 đêm ngủ dậy, dù người ngợm mình mẩy vẫn còn ê ẩm, người ta đã nghĩ ra ngay cái race tiếp theo là đi đâu, plan luyện tập thế nào. Người DNF hôm qua thì đăng ký tiếp race tới để phục thù. Người đã finish thì tăng thêm cự ly mới để challenge bản thân. Họ quên hết những đau đớn, mệt nhọc trên đường chạy, trong họ chỉ còn giữ lại niềm vui, sự tự hào, niềm phấn khích.

Giải chạy này mình mất 10 phút để đi từ dưới lên vạch startline (mà sao BTC vẫn tính time trước khi qua vạch chip time ở startline nhỉ?).

Rút kinh nghiệm khi đi VMM là lần sau đứng sẵn ở hàng đầu tiên của vạch xuất phát để tránh bị kẹt đường. (Mình cứ ngỡ như DLUT2018 đường rộng thênh thang, xuất phát chậm từ phía sau không sao vì sau đó sẽ có rất nhiều người tụt xuống, nhưng không. Đường ở đây quá hẹp, chỉ có một lối đi nên cả đoàn người rồng rắn chờ nhau. Mất quá nhiều thời gian ở khúc này).

_____

Cảm ơn Dr. Wade Brackenbury từ ACC đã tận tụy với mọi người trong ngày trước race và ngày race. Dr. cũng đã dán mấy miếng tape vô đầu gối giúp mình. Nếu không có mấy miếng tape đầu gối đã đi tong. Hoặc là mình đã không dám nhảy qua mấy tảng đá lúc up hill và sẽ đi chậm hơn rất nhiều.

Bác sĩ Wade và Calbe đang dán tape cho các VDV cự ly 21km (và cả minh nữa) trong buổi sáng trước race

Chụp hình với bác sĩ Wade của ACC sau khi đã về đích

Cảm ơn bác Al Morgan từ Upfit – người đã bắt mình ăn sáng bằng pan cake + 2 hũ sữa chua + mứt dâu trộn vào nhau. Mình nhìn đồ ăn rồi chê, ngọt quá, toy ăn ngọt không nổi. Bác bảo: “ngày bình thường có thể mày không ăn đường, nhưng hôm nay no sugar, no race”.

Cảm ơn Calbe Lee (Upfit) rất nhiệt tình vì màn warm up trước race và dãn cơ sau race. Mình leo dốc gồng lưng nên bị đau lưng tá lả. May nhờ được bấm cho mấy cái huyệt nên mất hẳn đau lưng.

Al Morgan (bên phải) – CEO của Upfit và cũng là Personal Trainner từng train cho chị Thanh Vũ trước khi chị thực hiện các thử thách chạy vượt Sa mạc. Calble Lee (bên trái) cũng đến từ Upfit.

Cảm ơn bác Al Morgan và Calbe Lee đã đồng hành từ lúc ăn sáng ở khách sạn cho tới lúc… start thì mạnh ai nấy đi. Bác Al chủ trương đi tàn tàn để chụp ảnh, Calbe Lee thì lên trước để kiếm PR (Ảnh finish 21km với 3 tiếng 45 phút hay 3 tiếng 15 phút gì ấy). Mình nhắm đu không lại nên thôi tự xử.

Và trên tất cả phải cảm ơn chị Thuận, chị Thỏa, chị Yến, anh Cosimo, vợ chồng anh Lĩnh Payoo đã support em với rất rất nhiều yêu thương 😘😍. Một mùa race với nhiều trải nghiệm đáng giá.

Với chị Yến, chị Thuận, chị Linh, chị Thỏa…

Đi chạy là phải… vui. Nói vui vậy chứ biết ngày mai chạy xong sẽ te tour nên tranh thủ chợp hình trước,, được nhiêu xài nhiêu =)))

Nói chung là runner thì ngày đi lấy race kit mặc đầm mà chân đi giày trail thì cũng… bình thường nha :)))

Team Chợ Tốt

Một gia đình chạy bộ ở VMM 2019

Quang cảnh 11h sáng ở Sapa, ngày lấy race kit

Ăn tối vào đêm đầu tiên vừa đặt chân đến Sapa

Xem thêm các bài viết khác:

 

No Comments

    Leave a Reply