Nói về chạy bộ chút hỉ. Nói chạy bộ là đam mê cũng không phải, sở thích lại càng không, chỉ biết là cuộc sống của mình giờ không thể thiếu nó!
Nghe phiên bản Podcast trên Spotify tại đây:
…Nhìn mình bây giờ thì ai cũng thấy ấn tượng dán vào là 2 chữ “chạy bộ”, ấy chứ hồi trung học môn dở tệ nhất của mình là thể dục. Vì môn này mà mình suýt rớt danh hiệu ở mỗi học kỳ. Và thế là thể dục – nhất là chạy bền, đã trở thành nỗi ám ảnh của mình mỗi tuần. Hồi ấy từng viết trong nhật ký với giọng điệu than van: Trời sanh Liên, sao còn sanh “môn thể dục”!


Sau này, mình biết đến bộ môn chạy bộ và các câu lạc bộ chạy cũng vì nhiều cái duyên. Đến bây giờ mình không nhớ cụ thể mục đích chính khi đi chạy của mình là gì! Bởi vì mình đến với nó với quá nhiều mục đích.
Mình chạy để cổ vũ và trấn an bản thân mỗi lần muốn bước ra khỏi vùng an toàn khi còn trẻ!
Mình chạy để giảm cân sau khi hốt hoảng phát hiện cái vòng eo tăng đáng kể chỉ trong vòng 2 tuần sau những giờ ngồi văn phòng 8 tiếng…
Mình chạy để giữ sức khỏe… vì khi đi hiến máu, máu mình bị đông, bác sĩ không rút máu được và nói rằng có dấu hiệu mỡ máu, phải đi xét nghiệm ngay lập tức…
Nhưng có thể lý do to nhất là chạy vì muốn vượt qua điểm liệt môn thể dục trước kia chăng?

Với rất nhiều động lực, mình bắt đầu lọ mọ đọc báo và lên group hỏi kinh nghiệm. Rồi “được” anh Seven Nguyễn của câu lạc bộ SRC (Sunday Running Club) add friend và “become a runner” khi tham gia lớp beginner. Rồi trong những ngày đầu tiên ở phố đi bộ Nguyễn Huệ ấy, mình không biết rằng cuộc đời mình từ đây sẽ thay đổi mãi mãi.

Rất lâu về sau, chạy bộ gắn với nhiều giai đoạn thăng trầm trong cuộc sống. Mình từng là một cô nhóc bánh bèo đúng nghĩa, yếu đuối cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng rồi đến cuối cùng trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc sống, mình nhận ra rằng: vấn đề của mình, không ai giúp mình được ngoài chính mình. Dù mình có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, hay cuộc sống ngày càng có nhiều tiện ích như thế nào thì tập thể dục – không ai tập giùm được cho mình cả; chạy bộ không ai chạy giùm mình được cả.

Thời điểm bắt đầu những buổi đầu tiên với chạy bộ là hồi tháng 4 năm 2015. Đó là buổi chạy đầu tiên với nhóm Runclub, mình chỉ chạy đúng được 200m rồi ngồi nghỉ. Những buổi tập sau đó là 3km, 5km với vận tốc của người đi bộ (pace 11:00).
Sau một đề tài phóng sự mình thực hiện về phong trào chạy bộ năm 2015 trên báo Tiền Phong, mình đâm ra mê chạy thực sự và bắt đầu thực sự nghiêm túc. Đó là cột mốc chạy được 6km liên tục đầu tiên quanh Dinh Độc Lập. Rồi cứ thế lấy mục tiêu 10km để tập. Có tuần tập 3 buổi. PR lúc đó lập được là chạy 10km trong 60 phút 06 giây.
Rồi thì vì tập liên tục để lấy PR 10km nên chấn thương, rồi thì blue (thuật ngữ về tình trạng chán chạy trong chạy bộ). Cũng có thời gian vì công việc và những thay đổi trong cuộc sống, mình “bỏ chạy bộ” trong khoảng 1 năm. Cuối cùng, khi đứng trước một ngã rẽ cuộc đời nữa, vào tháng 3/2017, mọi thứ dắt mình quay trở lại với chạy bộ. Bây giờ thì mình biết dù có bị “blue” hay cuộc đời có rẽ ngoặt đi đâu cũng không bao giờ “bỏ chạy” nữa.

Từ những trải nghiệm mà chạy bộ đem đến, mình nhận ra, mình có thể làm được những thứ mà mình nghĩ không bao giờ làm được. Tỉ như mình rất sợ độ cao, nên mình lại đi leo núi. Buổi tập chạy bộ đầu tiên mình chỉ chạy được liên tục 200m, thì giờ mình đã có thể hoàn thành được Full Marathon, Ultra Marathon.
Mỗi lúc stress quá đỗi, việc sung sướng nhất của mình là được “ngồi yên”. À ý mình là cái khoảnh khắc não đá đít hết mọi thứ ra ngoài và không suy nghĩ, không bận tâm, không gì nữa cả. Thời gian trước, thỉnh thoảng mình tập thiền để luyện khả năng tập trung. Nhưng mình cũng tìm thấy nó ở chạy bộ. Bây giờ giờ khắc hạnh phúc nhất trong ngày với mình là hết giờ làm, xách đồng hồ với giày chạy ra đường.

Một thói quen khác là mỗi lúc cảm thấy lo lắng, hồi hộp trước một vấn đề, mình thường xách giày ra chạy vài vòng để bình tâm. Trong khi chạy, mình học cách phân làn suy nghĩ, tập trung để giải quyết vấn đề đang mắc phải. Khi đó não mình thực hiện triết lý AQ hoặc tự đưa cho mình các phương án Nếu – không A – thì B. Và nó giúp mình sẵn sàng tâm lý với những điều đó. Chuẩn bị tâm lý cũng là một sự chuẩn bị cần thiết.

Chạy bộ riết, dần dà, bạn bè xung quanh mình cũng toàn là người mê chạy bộ. Rồi nữa thì mình bắt đầu biết quan tâm tới sức khỏe mình, biết nghiên cứu healthy food, biết lập kế hoạch, biết đặt mục tiêu. Biết không tập tành đàng hoàng thì khó có thể “sống sót” qua một giải chạy. Biết khi stress sẽ có cách lành mạnh nhất để giải toả.
Và điều tuyệt vời nữa là chạy bộ giúp mình nhớ ra dù có bận rộn đến đâu, mỗi người, mỗi ngày cần tự dành tặng một khoảng thời gian quý báu cho chính mình. Cần lắm!
Vậy nên mình cứ xách giày lên chạy và chạy. Rồi viết báo, viết blog, rồi làm MC, mà tất cả đều xoay quanh chủ đề… chạy bộ. Cuối cùng sau 4 – 5 năm ngoảnh lại, giật mình nhìn thấy nhiều bạn bè trước kia không bao giờ nghĩ tới tập thể thao cũng đã tập chạy; rồi đăng ký giải nọ, giải kia. Người thì nhắn tin hỏi chạy bộ buổi sáng tốt hay buổi tối tốt? Người thì hỏi mua giày này được không? Người thì hỏi lần đầu mình chạy trail 21km, nên mang… bao nhiêu nước?
Chỉ thế thôi mà giờ đây, mỗi khi bắt đầu một ngày mới, mình đều tìm thấy những niềm vui nho nhỏ, lấp lánh.
Cảm ơn bạn nhiều nhé, “chạy bộ”!
Xem thêm các bài viết khác:
Review mật hoa dừa Sokfarm- sản phẩm thuần chay dùng cho đi chạy trail
Cau Dat Farm Ultra Trail: Lần đầu tham gia cự ly 55km, top 4 women
Nico Las Thành: phục hồi kì diệu từ chấn thương thoái hóa đĩa đệm đôi và quay lại chạy bộ nhờ healthy lifestyle!
Phạm Minh Ân – founder của StreetFit-SG: định nghĩa “Street workout”, “Cross Training” và mối liên hệ giữa Street workout với chạy bộ
Võ Minh Tú – TAC Coach: vài tips “ăn gian” tại các Checkpoint khi tham gia các giải chạy trail
Chạy VMM 100km – cơ bản tốn bao nhiêu tiền?
[Nhật ký Haylie Dieu Tran]: Mogollon Monster – 100 Mile, part 2
[Nhật ký Haylie Dieu Tran]: Mogollon Monster – 100 Mile, part 1
DNF (Did Not Finish) đôi khi tốt hơn cả DNS (Did Not Start)?
Tiền Phong Marathon: 4 runner nhí của CLB chạy bộ trẻ em mồ côi Elite tranh tài
[Cho Ultra Runner]: Hãy viết lên câu chuyện của bạn trong năm 2020
Cảm hứng sống đẹp từ “người sắt”
Trịnh Hồng Minh 123.go – Tôi chạy bộ
Mo Müller: từ chấn thương đầu gối khi 15 tuổi đến chạy ultra 200km trong vòng 5 ngày. Cuộc sống trong mơ sau 1 năm thay đổi chế độ dinh dưỡng và đến với chạy bộ
MC chạy bộ – [ep.1]: Những cái nhầm đáng yêu!
No Comments