Do cơ địa đặc biệt, mình ôm luôn combo viêm tai ống ngoài + viêm tai giữa cấp. Mấy ngày đầu phát bệnh tai bị sưng to, bị bít kín và đau đến chảy nước mắt. Cứ 4 tiếng mình phải dùng 1 viên giảm đau. Sau đó mình bị chảy máu trong (tai), đêm ngủ cứ giật mình dậy lấy bông thấm… và lo sợ khả năng xấu nhất – bị thủng màng nhĩ, phải phẫu thuật hoặc sẽ không còn nghe được nữa.
Đối với một người luôn chăm lo “thể dục thể thao nâng cao sức khỏe” thì đây là một cú shock với mình vì trước giờ cứ nghĩ “chắc nó chừa mình ra”. Đó là những ngày thật kỳ lạ. Và mình phải học cách “chấp nhận” cũng như tập sống chung với khiếm khuyết của cơ thể. Ngay chính lúc mình đang hoang mang thì nhận được một câu an ủi từ người anh: “cùng lắm thì thành một ultra runner chỉ nghe được một tai như anh này (bẩm sinh). Vào rừng vẫn nghe được tiếng chim, gió, suối, lá… dù là nhỏ hơn 1 nửa”.
Chính bởi câu nói đầy sự đồng cảm đó, sau 2 tuần “dừng chạy”, mình đã lên núi Dinh chạy 25km với một bên tai còn lại. Đúng! Dù hơi khó chịu một chút vì lúc nào cũng có tiếng ù ù bên mình, mọi thứ không rõ ràng nhưng đôi chân vẫn chạy được, vẫn nghe được tiếng chim, gió, suối, lá… Và mình nhận ra rằng còn chạy được đã là may mắn, và cuộc đời thì vẫn tươi đẹp biết bao.
Ngày 19/10 tới đây mình sẽ tiếp nhận thử thách chạy bộ 10km vào buổi trưa (1h trưa) với thời gian dự kiến là 1h -1h 05 phút. Địa điểm chạy là chặng Hà Tĩnh (quê gốc của mình) trong hành trình chạy tiếp sức 1875km Xuyên Việt từ Hạ Long – Cần Thơ.
No Comments